Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

NGƯỜI RAO BÁN TỰ DO (Tạp bút Lê Hứa Huyền Trân)


Ba mẹ đi làm xa nên từ khi còn bé tôi đã về ở với ông bà. Ở quê tôi có biết bao thú vui mà dân thành thị khó kiếm được. Những thú vui ấy theo tôi bay nhảy suốt quãng đời ấu thơ của mình, từ nhảy dây, đánh đáo, bắt cào cào về rang giòn tan, tới thả diều trên những triền đê, những cánh đồng. Tôi đặc biệt thích thả diều, thuở ấy khi mới vào lớp một, tôi vẫn hay chạy theo tụi thằng Mèo xem chúng nó chạy như bay trên những cánh đồng lấy đà để cho diều bay lên. 

Nhưng ngày ấy tôi không được chúng nó cho chơi chung vì chúng nó bảo: “Con gái yếu, chạy chừng nào diều mới bay lên được!”. Những lúc ấy tôi ức lắm, về thể nào cũng nài ông làm những chiếc diều cho riêng mình. Trẻ con hay vòi vĩnh, ông cũng rất chiều tôi, thế là ngồi vót tre để làm nan diều rồi lấy giấy mỏng dán lên. Con diều ông làm cho tôi chỉ đơn giản như một hình tứ giác rồi có mấy cái đuôi bay bay. 

THƯƠNG LẮM HOA CẢI ƠI (Thầy Nguyễn Quốc Khánh)



Em nhắc đến mùa hoa cải quê hương
Làm sống lại trong ta cả một miền thương nhớ
Bất chợt! Cả một trời hoa cải nở
Hoa cải vàng nỗi nhớ kỷ niệm xưa

Đã nửa đời ta lang thang chốn phồn hoa
Nơi có ít vinh hoa và có nhiều xí xố
Những luỹ tre làng cứ mãi lùi xa
Những dòng sông quê
Những ao làng đã thành sa mạc
Mái đình chẳng còn cong theo những câu chèo

Chốn phù hoa cho ta cơm, rượu, thịt
Tưởng an bài mà lòng đói liên miên
Đói chút hương đồng,đói mùi rơm rạ
Đói màu cỏ non, màu hoa cải ven sông
Đói cái se lạnh đầu đông,cái nực nồng mùa hạ
Đói tiếng sáo diều vi vút giữa không trung

Ôi! Bóng chiều đổ xuống mẹ mênh mông
Hoa cải vàng gọi mùa đông tới
Hoa cải vàng như đang ngóng đợi
Ta bỗng dại khờ... nước mắt rưng rưng...

Nguyễn Quốc Khánh

CHỦ NGHĨA HẬU HIỆN ĐẠI - NHỮNG KHÁI NIỆM CƠ BẢN (Nguyễn Minh Quân)


Chủ nghĩa hậu hiện đại phủ nhận tính chất đô hộ và áp đặt của đại tự sự, cổ xuý những tiểu tự sự, những lý lẽ giải thích cho những hành động nhỏ bé, những biến cố có tính chất địa phương thay vì những khái niệm rộng lớn có tính cách bao quát và toàn thể.

LTSTiếp theo các bài viết Chủ nghĩa hậu hiện đại và ảnh hưởng ở nước ta của tác giả Đông La và Viết: từ hiện đại đến hậu hiện đạicủa nhà nghiên cứu, phê bình văn học Hoàng Ngọc Tuấn, chúng tôi xin giới thiệu bài viết Chủ nghĩa hậu hiện đại: những khái niệm căn bản của nhà nghiên cứu văn học Nguyễn Minh Quân nhằm tiếp tục cung cấp cho bạn đọc những kiến thức căn bản về xu hướng triết học - mỹ học và nghệ thuật quan trọng này.

Trong phần tư cuối cùng của thế kỷ thứ hai mươi, những cuộc tranh luận về chủ nghĩa hậu hiện đại (postmodernism, còn gọi tắt là PoMo) không chỉ xảy ra trong giới hàn lâm mà còn tạo nên một phong trào hết sức rộng lớn ảnh hưởng đến nhiều lãnh vực khác nhau trên khắp thế giới. Về phương diện lý thuyết văn hoá và mỹ học, cuộc luận chiến nổ ra xung quanh một nghi vấn: Ảnh hưởng của chủ nghĩa hiện đại (modernism) trong các ngành nghệ thuật đã thực sự bị khai tử hay chưa? Nếu có, khuynh hướng nghệ thuật (hậu hiện đại) nào sẽ tiếp nối?

Ảnh : VƯỜN DỪA






NHỮNG NGƯỜI HÁT TRÊN ĐỒI (Thầy Lê Minh Kha)


1. Xuân về, đồi núi trải dài trong màu cỏ non êm mượt. Những tia nắng dịu dàng lang thang khắp những bờ suối mát lành và những triền đồi bazan đất đỏ. Thênh thang cái nắng, cái gió đại ngàn hòa lẫn trong những khúc hoan ca vui mùa xuân mới. Đó là nhịp đập mùa xuân đang lẫn vào tiếng cồng chiêng bập bùng, vào men rượu cần huyền thoại, để ngời lên trong những hòa sắc Tây Nguyên ân tình mà sâu lắng, ảo huyền.
Trong những ngọn sóng cỏ xanh non rợn tới trời, nghe vang đâu đâu tiếng hát của núi rừng. Những người hát trên đồi, theo nhịp bước mùa xuân trở lại. Những đôi môi biết cười, những thanh âm vang vọng đại ngàn xa tắp. Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, và những lời ca thênh thang, theo mây ngang trời.

ĐỔ (Thơ của thầy Nguyễn Đình Thu)


       Lá đổ vàng hư hao
       Cho đất thêm ngọt ngào
       Thác đổ nước ầm ỉ
       Nối bờ vui cho nhau.

       Trời xanh cao đổ nắng
       Rạng rỡ bao niềm vui
       Mưa lâu ngày đổ hạt
       Cây và hoa tốt tươi.

       Em đổ xuống đời tôi
       Trong phút giây tình cờ
       Ta đổ vào đời nhau
        Một trời yêu thương nhớ.

Nguyễn Đình Thu



DUYÊN ĐÔNG (Thơ thầy Lê Từ Hiển)


            Ta vin vào ánh mắt
          Đi qua những ngày dài
          Giọt mưa nào rất nhẹ
          Nương dịu dàng trên vai

          Đã qua mùa mưa bão
          Chỉ còn se chút đông
          Để nghe thèm chút ấm
          Chút gì như nhớ mong

          Tìm dấu ngày trên lá
          Tìm tên mình trong nhau
          Đêm qua hình như gió
          Nghe ngày lên hao gầy…


Thầy Lê Từ Hiển
Nguồn : Báo Bình Định